Tối nào tôi cũng phải vừa la vừa dỗ con mới chịu đem vở ra học nhưng được một chút là con lại than mệt, gục đầu trên bàn. Có lần giận quá tôi mắng con, thế là vừa khóc con vừa hét: “Con ghét học. Con ghét mẹ nữa. Vì mẹ bắt con học”. Nhìn con khóc mà tôi đau thắt ruột. Ngán ngẩm. Chán chường. Lo lắng.
Hôm ấy, tôi đón con mà chẳng thấy con có vẻ chán chường như mọi khi. Thấy tôi, con chạy vội đến vừa thở vừa hí hửng khoe: “Mẹ ơi, hôm nay vở con có một mặt cười”. Nghe con nói mà tôi ngạc nhiên. Bởi con từng kể cô con có một con dấu hình mặt cười. Con dấu này sẽ được đóng vào trang vở của bạn nào viết đẹp. Nhưng chữ của con tôi thì…
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của con, tôi hào hứng hỏi: “Mặt cười ở đâu? Cho mẹ xem với nào”. Thế là con bé vội lấy quyển vở tập viết ra. Đúng là cái mặt cười, bé bé và xinh xinh. Và bên cạnh mặt cười là dòng chữ đỏ chói của cô giáo: “Cô rất vui vì con đã tiến bộ. Cố gắng lên con nhé!”.
Trong lúc tôi còn đang xúc động thì con gái tôi tiếp tục khoe: “Cô gọi con, bạn Hào, bạn Đông Quân lên bảng. Rồi cô khen con và các bạn có tiến bộ. Con vui lắm mẹ ơi”. Ôm con gái vào lòng, tôi vừa thơm lên má vừa xoa đầu con. Tôi cảm nhận niềm vui chảy tràn trong hai mẹ con.
Từ hôm đó, con gái tôi bắt đầu thay đổi. Con vui vẻ đi học. Mỗi tối, ăn cơm xong là con tự giác ngồi vào bàn. Nắn nót viết từng nét. Chăm chỉ luyện đọc. Những mặt cười tươi rói, những chữ A+ đỏ chói càng xuất hiện nhiều hơn trong vở con. Mắt con lấp lánh niềm vui. Còn lòng vợ chồng tôi thì ngập tràn hạnh phúc.