TRIỂN LÃM TRANH NGUYÊN BẢN IN TRÊN VẢI ĐẦU TIÊN:ÁNH SÁNG EXHIBITION

Chiêu là studio tranh in độc bản đầu tiên tại Việt Nam – hiện diện và tồn tại rành mạch để đáp lại câu hỏi: Ta đang sống trong một căn nhà, hay chỉ đang quây mình trong một chiếc hộp? Sau đại dịch, ai cũng nhận thức rằng không gian sống có thể cứu rỗi hoặc vắt kiệt một con người.

Vì thế, Chiêu chọn đứng về phía những người tin rằng cảm xúc cần được đặt đúng chỗ: đơn giản như góc tường đủ neo một thoáng, hay góc bàn đỡ đặng một thời không. Mỗi tác phẩm của Chiêu được hoạ bởi nghệ sĩ Việt Nam, hoá thân 20 bản in. Có ký tên, có chứng nhận.

Ngôn ngữ thị giác của Chiêu – ít, mà đủ. không cố gây ấn tượng trong một giây lướt qua của ánh mắt, mà để ở lại trong tầm mắt suốt nhiều năm. Khiến căn phòng biết thở, và khiến lòng người biết thương.

Góc Nhìn từ Founder Đông Trần

Tôi cũng như bạn, chỉ là một con người giữa hàng vạn người.

Tôi không phải người thành công theo định nghĩa của xã hội, càng không phải là bậc vĩ nhân để có thể trao truyền bất kỳ đạo lí nào.

Vậy tôi và bạn có điểm chung ở đâu? Những người sinh ra ở thế kỷ 21 và những bậc hiền triết ở những thế kỷ trước có điểm chung gì?

Đó là sự tiếp nối – nối tiếp – tiếp nối, là hành trình làm người và đi tìm Ánh sáng bên trong của chính mình. Như một định lý bắt cầu, Ánh sáng của mỗi người là khác nhau, dẫn đến bóng tối của mỗi người là khác nhau, và rồi ở giữa là những bài học khác nhau.

Tôi đã ở đây đủ lâu để biết rằng mình không biết gì cả. Khi tôi gần như chạm được Ánh Sáng, tôi đã thấy bóng tối tiếp theo đang chờ đợi mình ở phía bên kia. Có lẽ, đấng tạo hóa không bao giờ muốn loài người bừng sáng vĩnh viễn như Mặt Trời, mà đúng hơn là Mặt Trăng với các pha sáng khác nhau theo thời gian: Lúc tròn, lúc khuyết, lúc đỏ, lúc xanh, lúc bị che mờ, lúc lại to, nhỏ theo khoảng cách địa lý.

Vũ trụ thật biết cách phóng chiếu cuộc đời bằng những hiện tượng vô ngôn, lại là một cách hay để loài người náo loạn vì đức tin của chính mình. Nhưng vũ trụ với vô vàn bí ẩn chưa bao giờ chỉ ra mình cần nhìn vào đâu để sống tốt cuộc đời này.

Triển lãm này không phải Triển lãm ánh sáng, không có hàng triệu cây đèn tân thời lấp lánh bủa vây nhảy múa xung quanh bạn. Những bức tranh ở đây không răn dạy điều gì, nhưng tôi hy vọng khi bạn đọc và xem tất cả, một Triển lãm Ánh sáng sẽ khởi nguồn bên trong bạn – dù chỉ là tí tách.

Sứ Mệnh Của Ánh Sáng Exhibition

Triển lãm này không phải Triển lãm ánh sáng hào nhoáng, không có hàng triệu cây đèn tân thời lấp lánh bủa vây nhảy múa xung quanh bạn. Mục đích cốt lõi là thử nghiệm niềm tin – tin vào chính mình.

  • Ánh sáng chưa bao giờ là điểm cuối hay lời hứa ngọt ngào rằng từ đây trở đi bạn sẽ không còn vấp ngã. Ánh sáng chỉ là một niềm tin mạnh mẽ vô hình.
  • Mục tiêu tối thượng là khiến một “Triển lãm Ánh sáng” khởi nguồn bên trong mỗi khán giả khi họ xem và đọc những tác phẩm ở đây.
  • Trong bóng tối, ta nghe được tiếng mình rõ ràng nhất. Trong ánh sáng, ta dễ bị lóa mắt và ngộ nhận rằng mình đã hoàn thiện. Triển lãm mời gọi sự chân thật: không một trạng thái nào là tuyệt đối, và bóng tối chính là mầm mống của sáng.

Giới Thiệu Sơ Bộ Về Triển Lãm

Triển lãm này là tổng hòa của những rung động, những khám phá rất riêng từ hai nghệ sĩ chính:

  • Pi mang đến cái nhìn sắc lạnh và tàn nhẫn cần thiết để đối diện với sự thật, thể hiện qua những chủ đề về sự tĩnh lặng và tự xác nhận.
  • May lại khám phá những khoảng trống và âm vọng trong tâm hồn, nhìn vào sự tương vỗ, tương phản của cuộc đời một cách trữ tình và mơ hồ.

Đây là một miền không cần cân đo, không đếm, nơi nỗi trống rỗng chính là để ánh sáng đi qua. Ý niệm cốt lõi là sự nhận ra: ánh sáng không ở cuối đường hầm. Ánh sáng là đôi mắt đang nhìn vào trong, thấy một tấm gương và phản chiếu sự rực rỡ ra bên ngoài.

CẤU TRÚC TRIỂN LÃM: HÀNH TRÌNH TÁI SINH (3 HỒI)

Triển lãm được thiết kế theo cấu trúc ba hồi (Acts), mô phỏng chu kỳ của nhận thức:

Hồi Tên (Tiếng Anh & Việt) Ý Niệm Cốt Lõi
Hồi I Bóng tối (In Shadow We Know) Đối diện với sự trống rỗng và rối ren. Chân lý: Sự khai mở chính là thu mình, chỉ còn lại một “hạt nhân nhỏ xíu” – cấu trúc giữ cho cái “ta” không sụp đổ.
Hồi II Hừng đông (Calm Glory) Khoảnh khắc của sự chuyển giao dịu dàng, từ vô minh sang nhận thức. Chân lý: Vinh quang không phải là chạy mãi, mà là khi ta nhận ra mình hạnh phúc trong khoảnh khắc giản dị, không bám chấp.
Hồi III Ánh sáng (Light At Last) Sự giải thoát và khẳng định sức mạnh của “Self Validation” (Tự Xác nhận). Chân lý: Điều kìm giữ mình không phải trọng lực thế giới, mà là chính bàn tay tự siết lấy những khoảng thênh thang.

 

TỪ BI, TRÍ TUỆ VÀ Ý NIỆM VỀ TỰ DO

Từ Bi và Trí Tuệ

Ý niệm về “Healer” (Người chữa lành) đến từ triết lý sử dụng con dao hai lưỡi: từ bi và trí tuệ.

  • Trí tuệ là lưỡi cắt qua sương mù của vô minh, đòi hỏi sự quan sát lạnh lùng, chấp nhận rằng bầu trời vốn dĩ không chở che.
  • Từ bi là khả năng nhận ra rằng, sau những nhát cắt của sự thật, ta thấy một người khác đang uống nước từ chính mình. Từ bi cho phép ta chấp nhận sự trôi chảy của những phần “trong suốt” mà ta từng giấu kín, và mở lòng để lắng nghe tiếng nói của người khác trong sự thấu hiểu vô điều kiện.

Tam Quan

Tâm linh thời đại mới được định hình qua tam quan (ba góc nhìn):

  • Ta với chính mình: Cái tôi được tạo ra để phòng chiếu cuộc đời ra ngoài, nơi ta nghe thấy tiếng mình rõ ràng nhất.
  • Ta với người khác: Là sự thương lượng mong manh, nơi ta phải làm nhỏ lại phần muốn tự do. Câu hỏi là: bạn sẵn sàng để mất điều gì để tình yêu còn có chỗ tồn tại?.
  • Ta với thế giới: Là sự nhận ra rằng, chúng ta đã đi đủ xa để không cần bằng chứng, và mọi thứ đều chống trả, ta chỉ cần phải trôi, như một cánh hoa trên mặt nước.  Về Tự Do

Tự do trong triển lãm này không phải là thoát ly, mà là sự giải thoát khỏi sự kìm hãm của chính mình.

  • Tự do là khả năng cảm nhận được rung động của chính mình. Âm thanh của tự do chưa bao giờ biến mất, mà ẩn mình trong sự “vô thanh kéo dài của chính ta”.
  • Tự do là chấp nhận sự mù mờ: Ta bước vào con đường phân nhánh không vì tin mình biết đường, mà vì không thể mãi giậm chân tại chỗ.
  • Tự do là khẳng định: Hình hài chỉ là tạm bợ, và nỗi trống rỗng chính là để ánh sáng đi qua.

Tóm lại, sự thật cuối cùng: ta đã đi đủ xa để không cần bằng chứng.